Sunday, July 27, 2008

Đạo diễn Ronny Yu nói về Leslie Cheung trong chương trình phong cách sống 'Be My Guest' - 'Làm khách mời của tôi' của Stephn Chan

Nguồn: http://xoomer.alice.it/nguidett/yu01.htm
Dịch sang TV: K.Kelly - dienanh.net
*watch the video of the interview on LeslieTong.com
many thanks to Simie for her precious English translation*

::::::::::::::::::::::::::::::

Stephen: Bạn đã hợp tác với nhiều nghệ sĩ. Có một hay hai người đặc biệt nào mà bạn ngưỡng mộ nhất hoặc có tình bạn thân thiết không? Leslie có phải là một trong số đó?

Ronny: Leslie, vâng. Tôi hợp tác với anh nhiều nhất. Chúng tôi có 3 phim làm cùng nhau. Lý do vì sao Leslie và tôi hợp tác rất tốt với nhau là vì anh ta là người cuồng tín phim ảnh. Hơn nữa một khi anh đã đặt ra mục tiêu, anh sẽ làm việc để đạt được nó dù cho mọi chuyện có khó khăn như thế nào, không có gì trở thành vấn đề một khi anh đã làm hết sức mình, dù cho đó là việc ca hát hay sáng tác nhạc, bạn biết đấy. Thâm chí anh ta trong việc nâng cấp ngôi nhà của mình, nó cũng phải là tốt nhất, bạn hiểu ý tôi rồi chứ? Mọi thứ anh làm đều phải hoàn hảo! Thêm vào đó anh là người có cảm nhận đặc biệt tốt vì thế rất nhiều lần tôi tranh luận với anh về việc làm sao để hoàn thiện một bộ phim; chẳng hạn, bộ phim 'Bạch Phát Ma Nữ'; anh nói, "Ronny, có lẽ chúng ta có thể thử làm nó theo cách này, hoặc, có thể chúng ta thử nó theo cách kia..." Chúng tôi có mối quan hệ như anh em; chúng tôi có nhiều cuộc tranh luận tuyệt vời. Vào thời điểm chúng tôi phải đối mặt với lịch làm việc của Brigitte Lin, chúng tôi đã có 72 giờ quay phim, sử dụng 3 nhóm diễn viên, nhưng chỉ có mình Leslie và tôi (xoay sở - câu này viết ko rõ ý lắm), cho tới một ngày tôi nói với anh, "Leslie, tôi không thể chịu đựng thêm được nữa!"

Stephen: Nhưng anh ta vẫn có thế tiếp tục?

Ronny: Leslie nói: "Ronny, anh hãy làm một giấc. Tôi sẽ kết thúc quá trình quay phim, sau đó anh có thể xem nó sau, được chứ? " Tất nhiên điều đó là ko thể vì đó là việc mà tôi phải tự làm. Nhưng nếu một diễn viên có thể đưa ra sự giúp đỡ dành cho tôi như vậy, tôi phải tiếp tục thôi. Đó là cách mà chúng tôi thảo luận mọi thứ... Chúng tôi hoàn toàn cởi mở với nhau. Trong nhiều trường hợp, vì bộ phim, anh sẽ nói cho tôi hay khi nào anh nghĩ rằng mọi việc ko được tốt và tôi cũng nói với anh khi có điều gì chưa tốt. Giữa chúng tôi, ngoài tính chuyên nghiệp, còn có sự trân trọng lẫn nhau. Điểm mắc cười nhất là, tôi nói với anh: "Ko hay rồi, 'Bạch phát ma nữ' cần một bài hát chủ đề" Anh đáp lại: "Vâng, tôi biết nó cần một bài hát nhưng tôi chưa nghĩ được bài nào cả. Tuy vậy tôi sẽ nghĩ ra bài nào đó nhanh thôi." Thực sự như vậy anh đã làm rất nhanh. Tôi nhớ khi tôi quay phần kết... một buổi tối tôi đang vừa quay vừa sửa, bỗng nhiên Leslie chạy vào. Anh nói: "Hey, tới đây, anh đã sẵn sàng cho nó chưa". Tôi hỏi: "Chuyện gì vậy?" Anh đáp: "Tôi sẽ ậm ừ bài hát đó để anh nghe." Và anh ngân nga giai điệu cho tôi nghe. Leslie đi khỏi rồi nhưng hình ảnh đó vẫn lưu lại trong trí óc tôi mọi lúc; Leslie trong phục trang, với mái tóc, và tất cả, ngân nga một bài hát cho tôi nghe. Tôi ko bao giờ có thể quên đựơc cảm giác đó; vì thế khi mọi người hỏi tôi rằng tôi có nhớ Leslie ko, tôi trả lời là tất nhiên tôi nhớ anh ấy. Vào thời điểm khi chúng tôi phải cùng chiến đấu, anh đã bước tới và nói với tôi rằng: "Để tôi hát cho anh nghe một bài hát ...". Bài hát khiến tôi vô cùng cảm động và tôi đã nói với anh: "Chính là nó, nó sẽ được!" Anh trả lời: "Wao, thực chứ? anh dễ hài lòng quá đấy! "

Stephen: Ông đơn giản chấp nhận mọi thứ quá dễ dàng! (cười lớn)

Ronny: Vâng ... vâng ... (cười) Leslie đã nói, "Tôi đơn thuần ậm ừ một vài nốt nhạc của bài hát cho anh nghe và anh đã chấp nhận nó như thế đấy!" Tôi nói lại: "Đó là bởi người ậm ừ cho tôi nghe là anh! Bài hát do chính anh sáng tác; nó tràn ngập tình cảm của anh trong đó. Tất nhiên là nó sẽ hay rồi."

Ronny: 'The Phantom Lover' (Người tình của hồn ma)... là...

Stephen:
Có phải là một trong số các tác phẩm ưng ý nhất của ông?

Ronny: 'The Phantom Lover' thực sự rất khó làm; lí do nó khó làm là bởi nó được quay ở Bắc Kinh vào thời điểm trời lạnh đến đóng băng! Chúng tôi cũng có tham vọng rất lớn đối với bộ phim này. Khi tôi vừa nói với Leslie về nó, ngay lập tức cả 2 chúng tôi có trong tay bản phim của Ma-Xu Weibang để xem. Xem xong chúng tôi liền thảo luận làm sao để bắt đầu dự án này. Tôi nói với anh: "Có một vấn đề, đó là anh sẽ phải xấu xí." Vì trong bộ phim anh ta bị tạt axit và khuôn mặt bị biến dạng do axit đốt cháy. Nhưng anh trả lời: "Vậy, tôi phải xấu xí thì sao, tôi đâu có sợ phải xấu xí." Tôi nói: "Nhưng anh là một người đẹp trai, mọi người đều ấn định anh là một anh chàng đẹp trai!" Anh trả lời: "Ồ... nhưng tôi vẫn có phần khác vẫn đẹp trai của mình! " (Ronny cười lớn)

Stephen: (cười) Anh ấy có 2 mặt...

Ronny:
(vẫn còn cười) Phải... 2 mặt.... đó là cách anh ấy nhìn mọi thứ. Anh ko giống như một số những ngôi sao lớn khác, những người có thể sẽ nói: "Ồ phải, nó thật xấu xí, tôi không nên làm nó" hay "Tôi có thể làm đẹp phần xấu xí của mình". Anh ko như thế chút nào vì anh thực sự yêu phim ảnh. Anh luôn nói với tôi anh hăng hái trở thành đạo diễn như thế nào.

Stephen:
Phải... Leslie đã muốn đạo diễn một phim làm lại từ phim của ông, 'The Saviour'.

Ronny: Phải, đúng như vậy. Thật là đáng tiếc... Một sự đáng tiếc lớn nhất.

Stephen: Trước khi Leslie rời bỏ thế giới, ông có gặp hay có liên lạc gì với anh ko?

Ronny: Ko... có một cú điện thoại... vì vào thời điểm đó tôi bận rộn chuẩn bị chiến dịch quảng cáo ra mắt 'Freddy vs.Jason' ở Mỹ. Bỗng nhiên tôi nhận được một cú điện thoại. Mỹ sau Hồng Kông 1 ngày tính theo múi giờ; khi tôi nhận điện, lúc đó đã là ngày hôm sau ở Hồng Kông . Đó lại là ngày 1.4; tôi đã hét lên với các bạn của mình ở Hồng Kông. Đó là ngày Cá Tháng Tư, và dù tôi đang làm một bộ phim ma tại thời điểm đó, điều đó cũng ko thể nào là sự thật, nhưng họ nói với tôi rằng đó là thực tế. Tôi thực lòng ko thể tin nổi! Tại sao? Leslie luôn tạo cho tôi ấn tượng rằng anh là một người mạnh mẽ; về tinh thần anh là một người cứng rắn. Anh ko phải kiểu người có thể từ bỏ dễ dàng... anh ko bao giờ là như vậy. Anh từng là trụ cột sức mạnh, người luôn cổ vũ tôi từ phía sau khi chúng tôi làm phim. Thường thường anh sẽ nói với tôi: "Ronny, đừng stress, anh có thể thực hiện được nó." Tôi nhớ rất rõ khi chúng tôi quay bộ phim 'The Phantom Lover'; diễn viên nữ chính có khó khăn trong việc thực hiện một số thứ; trong các trường hợp như vậy tôi sẽ thấy rất bực và nói: "Ko, Jacklyn, ko phải là như vậy, ko phải như vậy chút nào!" Sau đó thì Leslie đã tới và kéo tôi ra một bên. Anh nói: "Này, cô ấy chỉ là một cô gái Đài Loan, đừng có tức giận như vậy. Ngoài ra, tiếng phổ thông của anh rất dở!" Tôi nói: "Ko, nhưng cô ấy biết nói tiếng Quảng." Leslie trả lời: "Hãy để tôi lo chuyện đó, để nó cho tôi." Anh luôn nói như thế; anh khiến tôi thấy dễ chịu khi làm phim cùng anh. Khi tôi buồn ngủ, anh sẽ nói... mà này... Leslie rất thích ăn uống, phục vụ của anh luôn làm món súp rất ngon lành cho anh... Leslie là một người rất tốt và cực kỳ tài năng. Anh luôn biết chính xác mình đang làm gì. Vì thế khi tôi nhận được cú điện thoại, tôi ko tin nổi điều đó có thể xảy ra.

Stephen: Ông có ý định làm phim với Leslie lần nữa ko?

Ronny: Có, tôi có ý định đó. Vào thời điểm đó chúng tôi đang nghĩ đến việc làm phim về giới trẻ người Mỹ gốc Trung... câu chuyện về sự ra đời của những thanh niên Trung Quốc tại Mỹ, và sự vật lộn cũng như những xung đột với các băng nhóm xã hội đen. Nó cũng nói về sự khắc nghiệt và sự sinh tồn của người Trung Quốc ở hải ngoại trong một xã hội phương Tây. Tôi đang lên kế hoạch như vậy để hợp tác với Leslie; chúng tôi đã cùng nhau tiến hành nhiều khảo cứu. Trong quãng thời gian khi anh ở Vancouver; chúng tôi theo chân cảnh sát quanh tàu của họ để quan sát các hoạt động của bọn Mafia thực sự; chúng tôi đã làm nhiều nghiên cứu, và Leslie, dưới bộ dạng cải trang, cũng đi cùng chúng tôi. Anh ấy thực sự tham gia vào dự án đó.

Stephen: Kết quả cuối cùng là nó ko bao giờ đi đến hồi kết [bộ phim chưa từng được thực hiện].

Ronny lắc đầu trong im lặng.

Thursday, July 3, 2008

Monday, June 9, 2008

Trương Quốc Vinh - Giờ đây tôi có thể hô phong hoán vũ

Nguồn: MingPao Weekly no. 1738
Ngày 2/3/2002
Dịch bởi: K.Kelly

Trương Quốc Vinh được làm trơn láng bởi nước. Anh ấy cũng được tôi luyện bởi lửa. Anh ấy chưa là gì cả vào ngày tôi biết anh, và anh đã làm việc 8 năm liên tục trong chờ đợi. Vào thời điểm đó tôi đã rất vui mừng thấy anh thật ngây thơ, có lẽ là người ngây thơ duy nhất chịu đựng được tất cả mà ko mất đi niềm tin. Sau đó anh trở nên nổi tiếng, thành công trong cả hai lĩnh vực ca hát lẫn điện ảnh. Lúc này tôi nhận thấy ở anh vẻ dễ thương, nhưng vẫn ngây thơ như cũ, thẳng thắn như cũ. Thói đạo đức giả là điều mà bạn sẽ ko bao giờ tìm thấy trong con người Trương Quốc Vinh. Giờ anh đã vươn tới vị trí siêu sao, anh học được cách để bảo vệ chút ít cho bản thân, nhưng với bè bạn, anh vẫn luôn giữ tính thành thật. Anh chàng mãi mãi đẹp trai này có một tham vọng thật lớn, anh ấy muốn giành được danh vọng trong ngành điện ảnh Hồng Kông, sự cứng cỏi được tích luỹ ở anh giờ đây đang bùng nổ. Một người đàn ông với sự quyết đoán của mình, anh ấy đang rực cháy giống như một ngọn lửa nóng đỏ vậy. - viết bởi Eunice Lam.

"Lần này chúng ta sẽ ko nói về ca hát. Tôi sẽ đạo diễn một bộ phim của riêng mình sớm." Trương Quốc Vinh vô cùng phấn khích và tràn đầy tự tin. "Tôi đã diễn hơn 70 bộ phim, vậy tại sao tôi lại ko thể trở thành đạo diễn?" Vào thời điểm này năm ngoái, anh đề cập đến việc muốn làm một bộ phim, và trong khoảng thời gian 12 tháng, anh đã làm như anh nói, tìm được nhà đầu tư, có trong tay cốt truyện, và chọn được đội ngũ làm phim đứng trước và sau máy quay.

(Lược bỏ đoạn nói về nội dung phim)

Quen biết với Jiang Wen

Điều duy nhất khiến anh đau lòng đó là các nhà đầu tư ko phải đến từ Hồng Kông, mà là từ Nhật Bản và Trung Hoa Đại Lục. "Khi một số nhà đầu tư Hồng Kông gặp tôi, anh ta mang lại cho tôi ấn tượng rằng 'đây chỉ đơn thuần là một chuyện làm ăn' Tôi ko nói về việc làm ăn, tôi muốn quay một bộ phim chất lượng. Tôi đã đóng góp rất nhiều cho nền âm nhạc và điện ảnh, tôi đã được vinh danh, đem về sự nổi tiếng cho Hồng Kông, vậy tại sao họ ko ủng hộ tôi chút ít? Thật là nản lòng." "Anh có thấy buồn vì chuyện đó ko?" Tôi hỏi. "Tôi thấy phiền lòng" anh trả lời thành thật. "Sẽ là lý tưởng nhất nếu bộ phim đầu tay của tôi nên được người Hồng Kông đầu tư."

Thật may mắn vì anh có khả năng xoay sở và có được số vốn từ nước ngoài. Anh đã làm quen với Jiang Wen, một mạnh thường quân rất kính trọng anh. "Mọi người biết Trương Quốc Vinh rất tự hào về bản thân, tôi đầu tiên biết đến anh, vì tôi tìm thấy ở anh một tài năng trong vai trò đạo diễn cũng như diễn viên. Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, chúng tôi uống hết 2 chai vang đỏ và chia sẻ với nhau nhiều suy nghĩ. Nhưng anh ấy sẽ ko xuất hiện trong bộ phim này, gần như chắc chắn chúng tôi sẽ làm việc cùng nhau trong những dự án tới."

"Bạn biết là tôi đã giúp Cheung Zi Leung quay bộ phim 'The Kid', trong việc hợp diễn với đứa trẻ, để trở thành cha của em. Những gì tôi nhận được chỉ là một dollar hợp đồng, ko hề kiếm lợi được chút gì. Những người khác thì được đề cử cho các giải thưởng trong phim, chứ tôi thì ko được gì cả!" "Hay là diễn xuất của anh ko đủ tốt?" Anh chàng này, anh ta sẽ bùng nổ ngay khi bị công kích, chứ ko hề khôn khéo xã giao.

Sau đó anh đề cập tới những bức hình anh đang đứng, với trần Baroque của khách sạn Peninsula làm phông nền. "Có lẽ tôi là người duy nhất phù hợp với những cảnh cổ điển, lịch lãm, và hoa lệ." Trương Quốc Vinh đứng dậy, tạo các tư thế khác nhau một cách nhẹ nhàng và tự tin, ko có một góc nhìn nào mà khuôn mặt anh ấy ko đẹp, thật ko thể chịu nổi !!! Tôi nói một cách miễn cưỡng: "Thật ghê gớm, dù từ bất kỳ góc nào, trông anh cũng đều rất ưa nhìn." Anh nhận lời khen một cách vui thích, duyên dáng và tự nhiên, thật là vô vọng với anh (). Anh đề cập đến điểm mạnh của mình với một sự vô tư cởi mở, bạn sẽ chỉ cảm thấy anh ấy thật dễ thương, mà ko hề thấy một chút dáng vẻ tự cao nào cả.

Trong số các nhà quay phim, anh ấy thích Christopher Doyle, và rất sẵn lòng cộng tác cùng nhà quay phim này. Tôi nói: "Nhưng trong 'Tempress Moon', anh ta đã thực hiện quá nhiều cận cảnh, chặn trán, chỉ tập trung vào mắt, cằm, như là một đoạn quá tay với những sự biểu cảm, ko chỉ làm mất điểm, mà còn gây khó chịu!" Trương Quốc Vinh lập tức đáp lại: "Đó ko phải là lỗi của anh ấy. Đó là yêu cầu của đạo diễn. Đây cũng là lý do khiến tôi bị ám ảnh muốn trở thành đạo diễn, đó là bởi vì một diễn viên luôn chỉ là người bị sai khiến, chỉ có đạo diễn là chỉ đạo tất cả. Tôi có những tham vọng. Giấc mơ lớn nhất của tôi ko chỉ là nhận được giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất, mà là bộ phim hay nhất, bởi vì điều đó đồng nghĩa với việc tôi có thể hoàn thiện được một đội ngũ làm việc. Đó ko phải là công việc của chỉ một người."

Ko cần thiết phải thể hiện thái quá

Trương Quốc Vinh luôn nhấn mạnh đến làm việc theo tập thể. Trong phim quảng cáo bài trừ thuốc lá 'Ashes to ashes' của anh, đội ngũ làm phim đã rất vui vẻ, họ đều kính trọng anh, tin tưởng anh và điều này khiến anh hết sức hài lòng. Một tháng trước đây anh giúp Anita Mui quay MTV cho bài "Fong Wah Chu Tai" (Phương Hoa Tuyệt Đại ), hết sức phong cách và sáng tạo. Các cảnh quay của anh đơn giản, chặt chẽ và đẹp. Giống như một đứa trẻ, anh cho chúng tôi xem đi xem lại nó. "Ngay cả một nghệ sĩ khó tính như Anita Mui cũng hoàn toàn nghe theo tôi, đội ngũ quay phim hợp tác rất ăn ý. Tôi ko phải là một đạo diễn chuyên quyền, tôi đối xử tốt với tất cả các thành viên, để cho mọi người đều cảm thấy thoải mái. Anita luôn rất đúng giờ với các lịch quay, cô ấy ko hề chậm trễ. Công việc của một đạo diễn là trình bày một vấn đề qua camera."

Leslie đã sống ở Vancouver trong 4 năm ko liên tục, thời gian dài nhất anh ở liền đó là 9 tháng. "Đó là quãng thời gian tôi tách biệt, tự nhận xét, làm sáng tỏ các suy nghĩ và định hướng cho tương lai. Tôi đã rút ra kết luận rằng mình thuộc về giới showbiz, và giới showbiz thuộc về tôi."

Anh nghĩ trong giây lát. "Làm một diễn viên, cuộc đời trên màn ảnh rất hạn hẹp, nhưng sẽ ko có giới hạn nếu bạn là người đứng sau máy quay. Khi tuổi tác nhiều hơn, ko còn đẹp để xuất hiện trên màn ảnh, tại sao còn tiếp tục để rồi bị chán ghét?" "Anh có lo ngại rằng mình đang ngày một già hơn ko?" Tôi hỏi. "Có, tôi có lo lắng." Anh trả lời nhanh, "Mười năm nữa, theo nhu cầu, người ta sẽ chỉ quay những bộ phim cho tuổi teen, họ sẽ dựa vào giá trị của ngoại hình, nhưng trong ngành giải trí, những khuôn mặt đẹp đến rồi lại đi. Hãy nhìn những đĩa thu của tôi trong quá khứ, bạn có thể thấy rằng ngoại hình của tôi rất lý tưởng. Tôi tin rằng một diễn viên nên kết hợp được các tố chất của cả nam và nữ, mãi mãi biến đổi và linh hoạt. Nhưng thị trường Hồng Kông thì chỉ muốn hợp thời trong chốc lát, hợp với xu thế, hợp thời thậm chí từ ngoại hình bản thân, đó ko phải là lý tưởng của tôi."

Người thợ chụp hình nói, "Ca Ca, anh hiện giờ đã quá giàu, anh ko cần theo đuổi bất kỳ thứ gì nữa." "Ko, sẽ ko bao giờ là ko có gì để theo đuổi," Trương Quốc Vinh nói nghiêm túc. "Chúng ta đánh giá một người theo khát vọng mà anh ta theo đuổi, nếu anh ta có nghị lực. Tiền ko nói lên được điều gì. Ko có gì tệ hơn khi một người hoàn toàn mất đi ý chí."

Một vài nghệ sĩ có sức lôi cuốn bẩm sinh. Trương Quốc Vinh có thể nhìn thấy rõ điều này. "Phải, sức hút là một thứ tự có, nhưng bạn vẫn phải bồi dưỡng nó thường xuyên để tránh bị mai một. Một vài nghệ sĩ rất thu hút vào lúc mới xuất hiện, nhưng rồi sự thu hút đó mất dần sau một khoảng thời gian. Chỉ dựa vào khuôn mặt hay tài năng thì ko đủ, mà bạn phải có cả tham vọng nữa." Đúng như vậy, người ta nên có những tham vọng. Tham vọng giúp người ta tiến lên và toả sáng. Trương Quốc Vinh nhấn mạnh lại quan điểm của mình, "Tôi muốn đưa ra lời khuyên cho tất cả các diễn viên, càng ít thì càng nhiều, ko cần thiết phải phóng đại tất cả các cảm xúc trên khuôn mặt như thể một màn trình diễn." Ám chỉ điều gì đây? Hãy để ngành giải trí nghiền họ ra. Trương Quốc Vinh ko hề nao núng khi nói ra những điều đó một cách ko khoan nhượng và tự chịu trách nhiệm về lời nói của mình. Đó là bởi vì anh ấy ko hề láu cá và ko bao giờ giả dối. Dù có nói điều gì, anh ấy cũng ko có gì để sợ hãi.

Lời yêu cầu với tư cách là ngôi sao của giới showbiz Hồng Kông

Leslie bắt đầu đề cập đến giới truyền thông. "Những người như tôi bạn sẽ ko thể chỉ trích và dìm cho tới chết. Hãy thử mà xem. Tại sao giới truyền thông của chúng ta chê bai người mình hết mức mà lại ngưỡng mộ các ngôi sao Nhật Bản và Hàn Quốc tới phát cuồng, tạo ra ấn tượng rằng ko hề có các ngôi sao tương tự trên chính quê hương mình. Bạn ko phải là người Trung Quốc sao? Bạn ko có chút tự hào dân tộc nào sao? Tôi rất được ngưỡng mộ ở hải ngoại. Ở Nhật Bản ko ai ko biết tôi là một nghệ sĩ. Những huyền thoại có thể tìm thấy ở rất nhiều nơi trên trái đất này. Vì sao bạn ko trân trọng những thứ mà mình đang có, thay vào đó cứ chỉ trích người ta trối chết? Tôi hi vọng rằng giới truyền thông có thể tạo ra mối quan hệ tốt đẹp hơn với các ngôi sao, tại sao họ cứ phải cho rằng ko hề có các sao nội địa, mà chỉ có thể làm việc với các sao nước ngoài?"

Là một đạo diễn, gặp gỡ những diễn viên khác nhau đến từ nhiều quốc gia để chọn ra người thích hợp là một việc làm hết sức tự nhiên. Chỉ vì anh ấy đến gặp một ngôi sao Hàn Quốc, giới truyền thông đã lập tức nghĩ rằng anh ấy nhiệt tình với sao Hàn, điều này khiến anh cảm thấy buồn cười. Nhìn chung, Trương Quốc Vinh là một ngôi sao lớn rất thẳng thắn, dù Song Seung Hun (diễn viên Hàn Quốc) đang rất nổi tiếng hiện nay, anh ta cũng chỉ là một diễn viên phim truyền hình với chút ít danh tiếng, người Hàn Quốc ko hề coi anh ấy là một siêu sao, thay vào đó giới truyền thông Hồng Kông lại đẩy vị thế của các sao Hàn Quốc và Nhật Bản lên tới mây xanh và vô cùng phấn khích khi nhìn thấy họ. Trương Quốc Vinh bày tỏ ý kiến trái ngược. Anh cảm thấy hiện nay có rất nhiều diễn viên trẻ tài năng như Cecilia Trương Bá Chi, Nicholas Tạ Đình Phong. Sẽ chẳng khiến ai vừa lòng khi lên tiếng đòi được đối xử công bằng cho các sao Hồng Kông, nhưng Trương Quốc Vinh ko hề bận tâm, anh ấy chỉ nói ra chính xác những gì mình nghĩ.

Giờ đây với con mắt của một đạo diễn anh ấy quan sát còn nhiều hơn cả khi anh đang là một diễn viên. "Là một đạo diễn bạn ko thể cho phép mình được nhận nhiều sự chiếu cố. Bạn ko thể nói rằng đây mới là bộ phim đầu tay của tôi. Nếu bạn làm ko tốt, bạn ko thể biết đc khi nào bạn mới có cơ hội thứ hai. Tôi sẽ đưa ra tất cả những gì mình có. Tôi sẽ trao hết cả trái tim mình." Những ngọn lửa nồng nhiệt đang nung nấu trái tim anh ấy, trí óc thì tràn ngập những lí tưởng và khát vọng, như một quả tên lửa đang chuẩn bị rời bệ phóng, anh ấy sẽ bùng nổ chỉ với một cú huých. Thật may mắn anh đã có nhà đầu tư cho bộ phim thứ hai, cũng là người hải ngoại, chứ ko phải người Hồng Kông. "Bá vương biệt cơ", "Happy together", "In the mood for love", các bộ phim Hồng Kông có thể nhận đc các giải thưởng ở nước ngoài. Nói về Hollywood, tôi từng có cơ hội vào 10 năm trước, tôi đã gần như tới đó. Giờ tôi có thể hô phong hoán vũ ở đây, tại sao tôi lại phải khởi đầu lại từ đầu ở Hollywood khi tôi đã ngoài tứ tuần? Tôi thích ở lại đây hơn và sẽ giành giải thưởng cho nền điện ảnh nước nhà."

Đã từng được mời diễn "Cats"

Tôi nhớ khi anh đang ở đỉnh cao của nhạc pop anh đã được Broadway mời diễn "Cats", anh rất phấn khích trao đổi với tôi về điều này. Tôi nói, "Có hơn một trăm con mèo. Anh sẽ diễn con mèo nào? Đằng sau sự hóa trang, ai có thể nhận ra Trương Quốc Vinh? Trừ khi anh hát bài hát chủ đề". Nhưng bài hát chủ đề lại thuộc về một 'cô mèo', và dù sao thì cũng chỉ có một bài hát thật hay mà thôi. (theo kelly hiểu thì 2 người đang nói ẩn dụ về bộ phim sắp làm của Ca Ca sẽ rất dễ bị đánh đồng với các phim khác sản xuất cùng thời điểm)

"Hiện giờ tôi đang tiến tới vai trò đạo diễn mà ko có sự bảo đảm nào. Tôi sẽ thư giãn, vì rất nhiều người đã giúp đỡ tôi mà ko cần sự bảo đảm. Chúng tôi ko nói về việc nó có phải là sản phẩm nghệ thuật hay ko, điều đầu tiên là bạn phải có khả năng đánh thức sự hứng thú của khán giả theo dõi câu chuyện của bạn. Tôi tin rằng một đạo diễn nên biết nhìn xa trông rộng. Một người nhẹ nhàng tốt bụng sẽ ko có sự sắc sảo. Tất nhiên, giống như khi đang yêu, ngoài sự thông tuệ bạn còn cần một dòng chảy mãi mãi, dẹp bỏ đi sự sợ hãi và phàn nàn. Dù điều gì có xảy ra đi chăng nữa, thái độ với cuộc sống phụ thuộc vào bản thân bạn, dù cho cuộc đời đối xử với bạn tốt hay xấu, mọi chuyện vẫn phụ thuộc vào quyết định của chính bạn."

Tôi có thể nói gì đây về Trương Quốc Vinh? Anh ấy có một sự lãng mạn ngang ngạnh. Một người bạn luôn đem đến cho bạn niềm hạnh phúc bất ngờ, một người ko bao giờ cho phép người khác áp đặt khuôn mẫu lên mình, một thần tượng mà các fans luôn ngưỡng mộ và ko bao giờ cảm thấy nhàm chán, bởi vì anh ấy là một người biết làm giàu cuộc sống mà ko cần bất kỳ sự bảo đảm nào.




Tôi sẽ đưa ra tất cả những gì mình có.
Tôi sẽ trao hết cả trái tim mình.


P.S:

Lam: "Giờ là 6 giờ rồi. Anh phải đi thôi. Anh sắp có cuộc hẹn gặp rồi."

Leslie: "Tôi đã quên nói với bạn một thứ. Tôi đã hỏi Cheung Suk Ping, 'Bạn là người làm phim kỳ cựu, bạn có tin tưởng rằng tôi có thể trở thành một đạo diễn ko?' Cheung trả lời, "Có, bạn có một sinh khí rất lớn, một năng lượng rất tích cực.' Tôi ngưỡng mộ anh ấy vô cùng. Tôi vốn là một người kiêu ngạo, và ko dễ gì khi tôi thừa nhận mình ngưỡng mộ một người khác."


Wednesday, June 4, 2008

Bình luận phim Days of being wild

Nguồn: http://www.spcnet.tv/Movies/Days-of-...view-r613.html
Tác giả: Snow White
Dịch bởi: K.Kelly

::::::::::::::::::::



Leslie Cheung vai Yuddi
Carina Lau vai Mimi
Maggie Cheung vai Su Li Chen
Andy Lau vai A Chao
Jacky Cheung vai A Fu
Tony Leung vai A Chieh

Đạo diễn: Wong Kar Wai
Chỉ đạo nghệ thuật: William Chang
Quay phim: Christopher Doyle

Hong Kong, năm 1960. Thành phố vẫn còn trầm buồn và yên tĩnh, nhưng con tim của Yuddi thì ko như thế. Nếu bạn bị ruồng bỏ bởi chính cha mẹ ruột, bạn sẽ làm gì? Nếu mẹ nuôi của bạn từ chối nói cho bạn biết mẹ đẻ của bạn là ai, bạn sẽ làm gì? Nếu, sau 18 năm sống trong giàu sang bằng tiền của người mẹ đẻ ko hề muốn gặp bạn, và bạn ko thích thú lao động, bạn có thể làm được gì? Có lẽ những tháng ngày của bạn sẽ trở nên hoang dại và ngông cuồng. Nỗi cay đắng và bóng tối luôn ở cùng bạn. Bạn thậm chí ko biết phải làm gì khi nhận thấy có 2 cô gái - những cô gái mà các chàng trai khác luôn mơ ước - yêu bạn với tất cả trái tim. Một người, Su Li Chen hiền lành, sẵn sàng sống cùng bạn ko cần hôn thú, ngay cả khi hôn nhân là điều vô cùng quan trọng với cô ấy. Người kia, Mimi, muốn bao bọc cho bạn tới cuối đời, nếu bạn có gặp khó khăn về tiền bạc. Nhưng bạn có thể làm gì nếu bạn quá đau đớn, vì người mẹ nuôi muốn rời bỏ bạn? Và bạn chỉ sống mà ko hề có định hướng. Cái chết có lẽ ko phải là chuyện quá lớn lao đối với bạn. Bạn sẽ trở thành "Con chim ko chân". Tôi đã nghe về sự tồn tại của một loài chim ko chân. Một khi được sinh ra, nó chỉ có thể bay và bay mãi. Khi nó mệt mỏi, nó sẽ ngủ trong gió. Loài chim ấy chỉ dừng trên mặt đất có một lần, đó là khi nó chết.

Loài chim đó ko dừng ở bất cứ nơi nào. Đó là một buổi sáng sớm trong phòng thu. Leslie đã ở đó từ buổi đêm để ghi lại lời độc thoại của mình. Phải, anh ấy là Leslie Cheung, một huyền thoại của ngành công nghiệp âm nhạc. Anh cũng là huyền thoại của ngành công nghiệp phim ảnh. Ko có nhiều diễn viên có được phong cách diễn xuất duy nhất như anh ấy. Diễn xuất của anh luôn khiến các đồng nghiệp trở nên xuất sắc hơn. Tôi biết điều gì đã thúc đẩy Carina Lau thể hiện được một trong những vai diễn xuất sắc nhất của cô trong "Days of being wild". Đó là diễn xuất nội tâm của Leslie, đã hướng cô ấy hoàn thành vai của mình một cách tốt nhất. Hình ảnh con chim ko chân cũng trở thành một huyền thoại của nền điện ảnh Hồng Kông. Đó chính là mối liên hệ giữa Leslie và nhân vật Yuddi của anh: một huyền thoại được tạo ra bởi một huyền thoại.

Có rất nhiều điều mới lạ mà Vương Gia Vệ đã đưa vào trong "Days of Being Wild". Phim có nhiều vấn đề và nhiều đoạn thoại vô cùng thú vị. Câu chuyện "Tình bạn một phút" giữa Yuddi và Su Li Chen là một ví dụ. Đoạn thoại giữa Yuddi và mẹ nuôi về mối quan hệ giữa họ cũng rất lí thú.

Cuộc nói chuyện giữa Yuddi và A Chao, viên cảnh sát sau này chuyển sang làm thuỷ thủ, trên chuyến tàu trước cái chết của Yuddi thật khó mà quên được.

"Tôi hi vọng anh sẽ bị giết", A Chao nói. Anh ta ko thể hiểu được kiểu người tự huỷ hoại mình như Yuddi.

"Tôi nhớ những gì tôi nên nhớ," Yuddi nói, một vài phút trước khi trút hơi thở cuối cùng.

Điều đó đúng với tất cả chúng ta, chúng ta ghi nhớ những điều chúng ta nên nhớ. "Days of being Wild" nói về cuộc đời của những người trẻ tuổi và những vấn đề của họ... Bộ phim khiến chúng ta nhận thức được cuộc sống của chính mình.

"Days of Being Wild" ko phải là một phim người ta có thể dễ dàng quên được. William Chang đã làm được một công việc khó tin: một chiếc xe hơi màu đen loại cổ tuyệt đẹp, một con tàu cổ ở Philippines, những cây dừa... Phong cách đồ gỗ thập niên 60 thật tuyệt vời. Thời trang thập niên 60... Và chúng ta sẽ thấy một cảnh ko thể nào quên được quay bởi Christopher Doyle, khi camera đi theo Leslie Cheung lúc anh ta nhảy cha cha. Tất cả đã làm nên "Days of Being Wild" - một trong những bộ phim hay nhất mọi thời đại của điện ảnh Hồng Kông.

Nhưng với tôi, "Days of Being Wild" lại hoàn toàn gợi nhớ đến Leslie. Ko ai có thể quên được diễn xuất dữ dội của anh ấy trong bộ phim này. Yuddi rất cẩu thả lơ đễnh với cuộc sống của chính mình. Anh ta tự huỷ hoại mình đến mức khán giả hầu như ko thể tin nổi. Cuối cùng anh ta mất mạng ở độ tuổi còn rất trẻ. Anh ta hoàn toàn trái ngược với Leslie, một người luôn luôn cẩn trọng trong cuộc sống. Nhưng năm ngoái thì Leslie cũng từ bỏ cuộc đời này. Trong lời nhắn cuối cùng anh viết: Tôi chưa từng làm bất kì điều gì sai trái, tại sao sự việc lại ra nông nỗi này?

Tôi chỉ có thể thở dài sau khi xem "Days of Being Wild". Tại sao sự việc lại ra nông nổi này? Có lẽ ... đó là bởi vì trong cuộc sống, người ta ko thể nào tránh được mọi chuyện rắc rối.

Thursday, March 13, 2008