Friday, April 13, 2007

Vương Gia Vệ với 2046


Sau thành công vang dội của In The Mood For Love năm 2000, giờ đây người ta đang bàn luận sôi động về 2046 - bộ phim mới vừa được công chiếu ở châu Âu của Vương Gia Vệ và đã được công chúng vốn có tiếng là “kén chọn” ở châu lục này đón nhận nồng nhiệt - giống như với mỗi phim mới của các đạo diễn lừng danh thế giới Kubrick hay Fellini trước kia.

“Đạo diễn kỳ tài” Vương Gia Vệ (47 tuổi) nói về Hồng Kông - quê hương ông, về chủ đề tình yêu trong các phim của ông, về nụ hôn “rất thật” giữa Củng Lợi và Lương Triều Vĩ trong 2046...

Khi xem tất cả các phim của ông, người ta phải đoán rằng ông là một người u sầu.

- Vì đâu ông có ý nghĩ ấy?

. Vì dẫu ông đang ngồi ở đây trong dáng vẻ sôi nổi và tự tin, nhưng các phim của ông thì luôn kể về những khát vọng không được thỏa mãn, những mối tình dang dở và những kỷ niệm đau đớn.

- Điều này có căn nguyên ở công chúng hơn là tôi. Các phim cho tới nay của tôi nói về khát vọng, về những gì người ta không thể có được và những gì người ta muốn có. 2046 kể nhiều về cảm giác mất mát: Người ta có được chút gì đó, nhưng người ta cũng đã để mất nó, người ta cảm nhận được điều đó và cố gắng tìm một sự thay thế, để lấp chỗ trống. Đó là sự khác biệt lớn so với các phim trước đây của tôi: vấn đề xoay quanh những phạm trù "sau đó", chứ không phải “trước đó". Đó là một câu chuyện tình, nhưng không phải là phần tiếp nối của In The Mood For Love, nó đề cập tới đề tài hoàn toàn khác. Trong In The Mood For Love là một câu chuyện tình giữa hai người, còn 2046 xoay quanh một người và về ý nghĩa của tình yêu đối với anh ta. Lúc đầu, nhân vật nhà văn nghĩ rằng mình đã mất một người phụ nữ, sau rồi anh ta hiểu rằng nàng tồn tại trong đầu anh. Người phụ nữ ấy không hiện hữu, nàng là một hình ảnh tưởng tượng của nhà văn.

. Trong 2046 có thể nói giữa Củng Lợi và Lương Triều Vĩ đã có một trong những nụ hôn “thật" nhất và dài nhất. Bằng cách nào ông đã khiến họ làm được điều ấy?

- Họ là những diễn viên rất giỏi, và rất đẹp. Vì thế, làm cho họ hôn nhau thật đạt không phải là chuyện khó. Tôi đã bảo họ: “Nụ hôn này giống như một cuộc chia ly dài, nghĩa là các bạn phải thể hiện cho tôi nụ hôn nhiệt thành nhất mọi thời đại". Và họ đã làm việc ấy.

Nhưng nụ hôn ấy hàm chứa nhiều tuyệt vọng.

- Người ta cũng có thể nói rằng đó hoàn toàn không phải là một nụ hôn. Có lẽ nó gần giống như thể khi ai đó sắp chìm xuống đại dương và một vị cứu tinh xuất hiện...

. Một điểm dễ nhận thấy là việc ông luôn nhìn lại Hồng Kông của những năm 1960.

- Có lẽ điều đó giống như đối với nhân vật nhà văn trong 2046. Anh ta hoang mang với hiện tại và vì muốn quay về với quá khứ hoặc cố gắng tự hình dung chút gì đó trong tương lai, cố gắng tìm một khoảng không gian riêng cho mình. Tôi chẳng có gì để nói về Hồng Kông của ngày hôm nay. Mọi người luôn muốn nghe chút gì đó về những ảnh hưởng của việc trao trả Hồng Kông cho Trung Quốc, song phải 20 năm nữa mới có thể nói rõ hơn về điều này. Vả lại, tôi nhận thấy thành phố đã biến đổi rất nhanh, và tôi muốn giữ lại trong các phim của mình một số địa điểm hay những thứ mà tôi biết về thành phố này. Tôi cũng muốn đạt được điều ấy với 2046.

. Không gian trong các phim của ông ngày càng thu hẹp hơn. Trong Chungking Express và Fallen Angels, ông cho thấy nhiều hơn về thành phố này còn trong 2046 và cả In The Mood For Love thì bối cảnh hầu như chỉ còn diễn ra trong các khoảng không gian khép kín.

- Đúng thế. Vào thời gian quay Chungking Express (1994), tôi đã muốn làm một bộ phim về thành phố này. Bộ phim như một tấm bưu thiếp về Hồng Kông với tất cả những địa danh mà tôi thích, cả về ban ngày lẫn ban đêm. Sau Fallen Angels (1995), tôi có cảm giác gần như đã có tất cả những gì mình yêu thích ở thành phố này, vậy là chúng tôi dịch chuyển sang đầu kia của thế giới, tới Buenos Aires, với phim Happy Together (1997) và cũng đã đạt được một kiểu Hồng Kông ở Argentina. Những ngôi nhà, căn hộ, dãy hành lang trong In The Mood For Love (2000) đối với tôi còn nhiều chất Hồng Kông hơn là bây giờ. Ngày nay nhịp sống của Hồng Kông dường như đã chậm lại, nó không còn là một thành phố hiện đại nữa. Kiến trúc thành phố trở nên xấu xí, tôi cũng không biết vì sao, nhưng tôi có cảm giác rằng kiến trúc của một thành phố là biểu trưng cho năng lượng của nó. Vẻ ngoài của Hồng Kông không còn quyến rũ tôi nữa. Hiện thời mọi người đều muốn về Bắc Kinh hoặc Thượng Hải, vì những thành phố này đang thay đổi mạnh mẽ. Chúng tạo nhiều cảm hứng hơn cho người ta.

. Âm nhạc đóng một vai trò lớn trong tất cả các phim của ông. Lần này thì ông cộng tác với nhạc sĩ Đức Peer Raben, người đã sáng tác nhiều nhạc phim cho Rainer Werner Fassbinder. Do đâu có sự hợp tác này?

- Tôi đã gặp ông ấy cách đây 4 năm tại liên hoan phim ở Hamburg. Tôi thích các phim của Fassbinder và nhạc trong đó, trước hết là nhạc phim Lili Marleen. Nó có phần nhạc hiệu mạnh mẽ, một mặt thì rất Đức, nhưng với tôi thì nghe nó cũng có gì đó rất mang vẻ Thượng Hải. Ngược lại Củng Lợi cũng gợi cho tôi nhớ tới một nhân vật nữ của Fassbinder. Một tình bạn đã nảy nở. Nhưng vì khi ấy Peer Raben đang ốm, anh không thể sáng tác gì mới hơn, mà chỉ cải biên được chút ít. Vậy là tôi đã tận dụng một phóng tác của Lili Marleen cho một bộ phim ngắn, và cho 2046 thì Raben đã soạn lại những nhạc phẩm rút từ Querelle.

. Ông đã từng quay một bộ phim ở Trung Quốc, Summer in Bejing. Nhưng đã chẳng thu được gì đáng kể.

- Đó là năm 1996. Hồi ấy Bắc Kinh đối với chúng tôi là chút gì đó huyền bí. Bây giờ thì khác: toàn bộ phần tương lai của 2046 được làm ở Trung Quốc. Tại đó bây giờ đã có nhiều phim Hồng Kông được hợp tác sản xuất, vì quay phim tại đó khá rẻ và người ta có nhiều khả năng lựa chọn bối cảnh hơn. Các phim nhựa Anh hùng hoặc Ngọa hổ tàng long cũng đã thu lợi được từ đó. Người ta thấy rõ là Trung Quốc đã thay đổi - trước thời điểm 2046 rất nhiều.

Theo NLĐ
:::::::::::::::::

Source: TronHocLamTho - dienanh.net

No comments: